13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 11


Chương 11. Đệch.


“Khảm Kiên, hướng 8 giờ. Sau cái cây!” Tôi quát lớn, đồng thời giậm chân, dùng súng phun lửa phun vào lũ du diên đang bò ra. Lũ du diên này con nào con nấy to tướng như con tôm hùm, nếu không phải do trước đây đã từng trải nghiệm rồi thì chắc giờ lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên hết. Có điều, may mà chân và râu của du diên rất dễ bị lửa đốt mất, cho nên quét lửa qua một lượt là chúng rớt xuống đất hết. Nguy hiểm là, sau khi đốt chúng bốc lên một cái mùi cực kỳ quái gở, lại xen chút mùi ngon ngọt của protein.


Mấy năm gần đây mũi tôi không còn tốt nữa. Bác sĩ nói, kỳ thực từ lâu tôi đã không thể ngửi ra được mùi vị gì rồi, những mùi này đều là cảm giác do thị giác tạo thành.


Bọn du diên dưới đất cùng với màu sắc của lá cây gần như không thể phân biệt nổi. Nhìn dưới ánh lửa, cảm thấy lá cây đầy dưới đất đều đang ngọ nguậy. Lẫn lộn trong đó là vô số sợi lông.


Khảm Kiên ở trên cây lấy chiếc ná thun ra, dây thun vang lên một tiếng xé gió, bắn vào bóng người đằng sau cái cây. Đống lông đen nho nhỏ trên thân người lập tức rung động, rõ ràng là du diên bò đầy người.


Tôi biết ná thun này uy lực lớn, nhưng cái bóng kia vẫn không chút sứt mẻ, không có một chút phản ứng nào.


Tôi rút sợi thun luồn trong mũ của chiếc áo khoác phao ra, buộc bật lửa vào trước bình xịt sơn, vừa giậm chân, vừa rút con dao quắm ra xoay một vòng trên tay.




Tên Kính Râm mù kia mỗi lần dạy tôi dùng dao đều có thói quen này, đấy là thói xấu, thế mà tôi học theo béng mất rồi.


Tới gần chừng một thước, trước mắt vẫn tối thui, chỉ khi ở trong khoảng cách của súng phun lửa, tôi nhìn thấy đầu tiên là cả một đống du diên bò đầy lên người cái bóng đằng sau cái cây.


Không, có lẽ phải nói là, hình người này vốn là do du diên bò đầy lên tạo thành.


Cũng đầu phải loài bò sát có trí thông minh cao, học Hắc Phi Tử cái gì, tôi nghĩ thầm. Ngay sau đó, tôi liền nhìn thấy trong một kẽ hở giữa đống du diên thò ra một bàn tay máu thịt lẫn lộn.


Bàn tay này có ngón tay rất dài, trong bóng tối ánh lửa bập bùng, tôi nhận thấy rõ ràng điểm đặc trưng này.


“Cái đệch.” Trong đầu tôi nổ bùm một tiếng, gào lên: “Là Tiểu Ca!!”


“Đệt!” Tiểu Hoa ở trên tán cây cũng lập tức bùng nổ, tôi cũng không quan tâm được Tiểu Hoa, tôi cắm phập con dao xuống đất, vọt đến trước mặt bóng người kia, dùng cả tay cả lửa, một tay kéo ra, một tay điên cuồng phun lửa, đốt cho rớt hết toàn bộ du diên trên thân người.


Một thi thể đầy vết thương dựa vào thân cây liền lộ ra, tôi nhìn thấy quần áo người đó, ngón tay người đó, đầu tóc người đó, đều giống y hệt Tiểu Ca.


Người đó đã chết. Miệng há rộng, tôi bóp mở hàm dưới ra, thi thể vẫn còn hơi ấm, vừa mới chết chưa lâu. Trong miệng toàn là du diên, hiển nhiên là bị tắc khí quản mà chết.

Không phải Tiểu Ca, chất lượng bắp thịt trên người còn lâu mới bằng được.


Toàn thân tôi toàn bọ là bọ, chúng bắt đầu bò vào trong lỗ mũi và miệng tôi, tôi lấy cánh tay chùi ra, nhìn tay người kia. Tiểu Hoa đến bên cạnh tôi, chèn pháo lạnh vào cạnh tôi, hun lũ bọ đi.




Tay của cái xác kia, ngón tay là giả, tôi cố sức giựt mạnh, ngón tay giả trên bàn tay cái xác đã bị tôi xé ra.




Cơn tức giận từ tận trong nội tâm bùng lên, tôi giựt mớ tóc giả của cái xác xuống, tôi liền nhận ra người này. Đó là thủ hạ của Vương Minh.


“Chó chết.” Tôi điên cuồng rống lên về phía khu rừng. “ĐM tám đời tổ tông nhà mày!!”




Tiếng chửi vang vọng lẩn quẩn trong thung lũng.




Chắc chắn Vương Minh đã bám theo tôi suốt dọc đường, sau đó còn để thủ hạ của mình giả trang thành Muộn Du Bình là muốn làm gì? Muốn làm tôi ghê tởm lộn mửa hả? Hay muốn dụ tôi đi đến nơi nào?


Nếu không phải đột nhiên có du diên xuất hiện, trong bóng đêm, tôi thực sự có thể bị mắc lừa.


Tôi xoay người lại, rút con dao cắm dưới đất lên, rạch tay của mình, nắm lấy mắt cá chân Tiểu Hoa, in lên đó một dấu tay máu. Lũ du diên bắt đầu rút lui, tôi vẩy máu lên mặt đất, rút quả pháo lạnh ra.


“Đi trả thù à?” Tiểu Hoa lạnh lùng hỏi tôi.


Tôi nhìn cậu ta, thản nhiên nói: “Chắc chắn tên đó còn ở gần đây, với trí thông minh của nó, chắc chắn không sống qua nổi đêm nay, phải tìm ra nó. Cuối cùng, lại cứu nó một lần.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét