13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 30


Chương 30. Bí mật.


Tay tôi run rẩy, quay đầu lại nhìn vào trong bóng tối.


Sống mũi ông Tư từng bị chém đứt, cả hai mắt nữa, nhưng không biết là có mù không, hồi còn sống ông ta không có bất cứ dấu hiệu gì của người mù. Đến nay tôi vẫn không hiểu được.


Ông ta chắc chắn có rất nhiều bí mật, Trần Bì A Tứ không bằng những người khác, ông ta không có một bồ đạo đức, giết người không chớp mắt, cũng không quá quan tâm sống chết của người khác. Nhà tôi thường vì lấy đại cục làm trọng, phải đề phòng đến hơn 100%, cho nên tin tức truyền đi rất mù mờ, truyền đi cũng không thông suốt. Nhưng Trần Bì A Tứ thì không thế. Tin tức ông ta để lại làm tôi dâng lên một cảm giác rất lâu rồi chưa có, đó là hiếu kỳ.


Nhưng mà, tôi thực sự không biết trong tình cảnh này phải làm sao để lấy được sống mũi ông ta nữa. Tôi nghĩ ông ta có thể bỏ qua cho cái mũi của tôi là tốt lắm rồi.


Tôi hít một hơi thật sâu, chầm chậm bước đi vào trong bóng tối. Đến sau lưng Trần Bì A Tứ, tôi ngửi thấy được một mùi thoang thoảng, tôi biết đây là cái gọi là hương Cấm Bà.


Tôi bịt mũi, từ từ tới gần nó, thử gây ra chút tiếng động.


Không biết vì sao, nó không có phản ứng gì, tôi kéo lại cái quần đùi của mình, tiếp tục từng bước từng bước tới gần.


Bóng người trước mặt dưới tia sáng cực kỳ mờ tối, dần dần bắt đầu xuất hiện đường nét, toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, tiến đến trước mặt ông ta. 


Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt gầy sọm chỉ còn da bọc xương toàn là những lốm đốm và nếp nhăn do ngâm nước. Hai mắt lồi cả ra nhưng lại không có con ngươi, chỉ một màu trắng dã. Móng tay của hai bàn tay quấn lấy chùy Lưu tinh của tôi.


Ở chỗ sống mũi của thi thể có một vết thương rất dài, xẹt qua hai mắt và mũi. Chắc hẳn, đồ là nằm ở ngay phía dưới vết thương.


Biết lấy thế nào đây?


Tôi nén thở, nghĩ thầm chẳng lẽ lại thọc hai ngón tay vào hai lỗ mũi? Như thế thì mẹ kiếp quá trâu bò rồi.


Tôi biết có nhiều cuộc phẫu thuật mũi, cần nâng môi trên lên, cắt rạch ở điểm nối liền môi trên và lợi, lột cả da mặt lên, mới có thể lộ ra được toàn bộ sống mũi. Dùng những cách khác thì rất khó có thể với đến được nửa trên của sống mũi. Đương nhiên, thẳng tay đập bể nó luôn cũng là một cách.


Suy nghĩ một chút, tôi bèn ngồi xổm xuống lùi về, quyết định bí quá hóa liều, dùng một cách ngu xuẩn nhất.


Tôi cắn đèn dưỡng khí, di chuyển một vài tảng đá xung quanh, bắt đầu đắp một bức tường ở bên cạnh ông Tư.


Trong bóng tối không có cảm giác về thời gian, cũng không biết qua lâu nữa, nhưng chắc chắn là rất lâu, toàn thân tôi đau ê ẩm, xung quanh thi thể ông Tư mọc lên một cái tháp bao vây nó ở giữa. 


Đây đúng là làm bậy, trình độ con nít, ông nội tôi và chú Ba mà biết thế nào cũng tức chết luôn. Nhưng tôi không có gì cả, chỉ có thể sử dụng những tảng đá này.


Tôi biết cái thứ này sức lực rất mạnh, đặc biệt xếp chồng lên mấy tầng tảng đá mỗi tảng to bằng cái đầu người. Học kiến trúc, tính toán kết cấu cơ học, một tảng đá lại mắc vào một tảng đá, chồng lên càng cao, trọng lượng nặng càng làm cho kết cấu cái tháp này càng chặt chẽ, giống như khi ăn não khỉ vậy, dùng đá bao vây lấy ông Tư, chỉ chừa một cái đầu thò ra bên ngoài.


Sau đó tôi trèo lên tháp, giơ một tảng đá sắc nhọn lên, đập mạnh một cú vào giữa mặt ông Tư.


Đập một cú, ông Tư cũng liền động, va đập loạn lên trong vòng vây đá tảng, tảng đá chẳng mấy liền lỏng ra, nhưng bởi vì tôi đã thiết kế, đá tảng bị sụp ngay xuống người nó, lập tức nó đã hoàn toàn mắc kẹt trong đống đá.


Tôi lại đập cú nữa, cả khuôn mặt bị đập sụt xuống, đống đá rung động, nó muốn trèo ra ngoài, tôi bèn gào to một tiếng: Đắc tội rồi!


Rồi dùng toàn bộ sức lực đập xuống, khuôn mặt tức khắc bị đập nát ra.


Khuôn mặt vẫn còn đang lắc lư, hai con ngươi bị đập nát, lồi hẳn ra sang hai bên.


Tôi không dám trực tiếp thò tay vào, trên người đã không có gì cả, tôi đành cởi quần lót, bọc lấy tay, vói vào lỗ mũi, đẩy xương mặt ra.


Tôi sờ thấy một cái vòng, hình như là một sợi đồng, xuyên vào trong khoang mũi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét