13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 13

Chương 13. Du diên



“Du diên?” Khảm Kiên hít sịt một cái: “Du diên mà có con to thế cơ á?”


Trong Vân Đỉnh Thiên Cung, cái gì cũng có thể xảy ra, có điều, nghĩ thấy thì hình như cũng có hơi phóng đại rồi. 


Bóng cây ở phía xa xa kia, các chạc cây cực kỳ nhỏ, giống như những cái chân đốt dài mảnh của lũ du diên, càng nhìn thật kỹ, càng cảm thấy đó là những con du diên khổng lồ đang nghển đầu lên. Vương Minh kia vẫn chưa phát hiện ra điều gì, vẫn tức giận kêu gào toáng lên, khiến tôi muốn trực tiếp bóp chết cậu ta luôn.


Năm xưa Bồ Tiên Vạn Nô bị Bột Nhi Chỉ Cân Quý Do (-chú: con trai Oa Khoát Đài, Khả hãn thứ 3 của Đế quốc Mông Cổ) truy sát đến đây, hậu duệ Đông Hạ đã chuyển xuống ở dưới lòng đất, sau đó phát hiện ra những con du diên khổng lồ sinh sống trong các khe nứt địa nhiệt thì vô cùng khiếp sợ, thế là bèn liên kết thần thoại Nữ Chân với hiện tượng kỳ lạ này lại với nhau.


Vạn Nô và quân Mông Cổ đã quyết chiến trên mảnh đất này, người Mông Cổ cho dù có sức mạnh quỷ thân phò trợ, đang trong thời kỳ đánh đâu thắng nấy, khi đến đây cũng chỉ có thể binh bại. Tàn dư còn lại của tộc người mang theo những vàng bạc châu báu cướp đoạt được ở vùng biên cương suốt mấy thập niên, chạy xuống lòng đất.




Lẽ nào đây là do người Đông Hạ bám trụ đất này nhiều năm, dựa vào những khe hở lòng núi mà đào ra những đường đi lối lại, khiến lũ du diên dưới lòng đất có thể bò lên trên mặt đất. 




“Cái đuệch, đúng là không nên đào xới lung tung mà.” Tôi nghĩ thầm, nếu như những cái bõng này đều là những con du diên to bự chảng như cái cây, mà chỉ với con dao ghẻ bé tẹo trong tay tôi, thế thì chẳng thà tôi đi bảo Khảm Kiên dùng đạn sắt bắn cho phát vào giữa đầu Vương Minh để cậu ta chết thống khoái cho rồi.


“Làm sao giờ?” Khảm Kiên hỏi tôi, tôi nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn tôi.


Tiểu Hoa bảo: “Trong những lúc như thế này thì thiên hạ của cậu hết đấy, cậu lúc nào cũng nghĩ ra cách.” 


Con dao xoay một vòng trên tay tôi, thật là không còn cách nào sao? Biết bao nhiêu lần khi người ta nói chẳng có cách nào cả, tôi vẫn luôn nghĩ nhất định sẽ có cách. Khôn vặt vĩnh viễn không thể so được với đại nguyên tắc của Lão Cửu Môn, thế nhưng khi khôn vặt dùng để cứu người, ấy được gọi là kỳ tích.


Tôi mở ba lô mình ra, đổ hết lương khô và đồ đạc linh tinh ở trong ra, sau đó, một dao chém trúng một con du diên, chặt đầu nó ra, nhét thân nó vào trong ba lô. Khảm Kiên nhìn mà kinh hãi, tôi bảo cậu ta, đừng hỏi, cứ thế mà làm.




Cứ thế như xắt tôm, vác theo một ba lô đầy du diên. Du diên mất đầu vẫn còn có thể sống được một lúc lâu, tất cả cứ ngọ ngoạy, nước dịch của du diên thấm ướt ra hết ba lô. Tôi đeo ba lô, từ từ chạy thẳng về phía Vương Minh, vừa chạy vừa hỏi: “Độ chính xác của cậu ở khoảng cách bao nhiêu, nói một tiếng coi.”


Khảm Kiên gật đầu. Tiểu Hoa đã hiểu tôi định làm gì. “Phải nhanh!”


“Tớ biết rồi!” Tôi quát to, chạy hết tốc lực khoảng 5 phút, “Dừng!”, Khảm Kiên dồn sức phanh kít lại, “Đây!”


“Lên cây!”


Tiểu Hoa loáng cái đã lên cây, kéo hai chúng tôi lên, leo đến một cành cây cao cỡ bằng với Vương Minh trước mặt kia, lúc này bọn tôi cách bọn họ không xa, có thể thấy rõ ánh lửa.


Mấy cái cây to mờ mờ giống du diên đang vây quanh bọn họ, từ khoảng cách này mà nhìn, tuy rằng vẫn nhìn không rõ, nhưng tôi đã có thể xác định đó không là cây, mà chắc chắn là một sinh vật sống.


Tôi kéo băng gạc băng vết thương ra, dùng sức móc vào, xé rách miệng vết thương, máu tiếp tục chảy ra. Tôi dùng bàn tay đầy máu này túm lấy một con du diên không đầu, cố sức đè ép một cái, hòa máu lẫn chất dịch vào với nhau, rồi ném cho Khảm Kiên: “Bắn vào hai mắt cá chân với cả mặt của bọn chúng.”


Điểm tốt của Khảm Kiên chính là xưa nay không bao giờ hỏi nhiều, hai viên đạn sắt tròn xoe được nhét vào trong thân du diên, cái ná thun lại vút vút vút vút, không ngừng bắn đạn du diên ra. Du diên đến lưng chừng không trung thì nát rã, bắn đến người Vương Minh thì cũng chẳng còn bao nhiêu nữa. Vương Minh lập tức phát hiện, dáo dác nhìn bốn phía.


Tôi bật đèn pin làm tín hiệu, cậu ta lập tức biết đó là tôi, chửi ầm lên: “Mày đừng có ném đá xuống giếng!”


“Bắn cái miệng thối nhà nó đi.” Tôi lạnh lùng nói.


Khảm Kiên lại bắn một phát vào đúng mồm Vương Minh, khiến cậu ta suýt nữa chết sặc.


Cả một ba lô du diên đã bắn hết, khiến bên bọn kia nháo nhào cả lên. Nhưng máu của tôi cùng với chất dịch du diên bắt đầu phát huy tác dụng, Vương Minh cũng phát hiện ra bí mật của viên đạn rồi. Cậu ta lập tức bày ra cái dáng vẻ lấy thân chắn đạn mà chịu hứng đạn.


Bắn xong, tôi ra hiệu cho họ mau chạy qua đây. Thấy Vương Minh trèo xuống cây, tôi cầm lấy đèn pin ném cho Tiểu Hoa, “Dẫn họ chạy đi.”


“Còn cậu?”


Tôi nhìn những cái “cây to” kỳ quái này bắt đầu di động, hiển nhiên là đã phát hiện ra con mồi chạy trốn, tôi nghĩ bụng, tôi muốn đi nhìn xem lũ này rốt cuộc là cái thứ gì. Móc đạn tín hiệu bên hông ra, nạp đầy đạn tín hiệu. Rồi bắn một phát về phía bên ấy.


Đạn tín hiệu nổ bùng giữa không trung, từ từ rơi xuống như một mặt trời con, tôi vừa liếc một cái, lập tức xuống cây bắt đầu chạy không liếc thêm lần nữa: “Ôi cái đệt bọn bây, chạy đi! Đừng quay đầu lại!”


Bóng cây bên kia bỗng mọc lên vô số những cái cánh, rồi từng con từng con chim bự bay lên. Đó căn bản không phải du diên, mà là vô số những cây khô, trên cây đậu đầy bọn chim mặt người, nặng quá không chống đỡ được nên mới rung rung lắc lắc.


Tiếng hét khiếp sợ vang lên, đã có một người bị tóm lấy mang lên không trung. Là đồng bạn của Vương Minh.


“Mình cần hỏa lực mạnh hơn nữa.” Tôi nghĩ bụng: “Bàn Tử anh ở đâu?”


“Nhảy xuống giếng!” Tiểu Hoa ở trong bóng đêm phía trước hét lớn.


Vương Minh vẫn còn cầm cây đuốc của mình. “Khảm Kiên, tắt đèn!” Tôi rống to hơn, một tiếng vút lên, cây đuốc của Vương Minh bị dập tắt. Ngẫu nhiên, có một cái bóng từ trên trời vụt xuống quắp đuốc tha lên.


Mấy con chim mặt người bắt đầu tranh nhau cây đuốc ở trên không trung. Tôi thấy phía trước có một miệng giếng, bèn vụt lên rồi nhảy xuống đó. Trong chớp mắt khi rơi xuống đất, dưới chân hẫng một cái, toàn bộ đáy giếng sụt xuống, cả người tôi bị sụt vào trong.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét