13/8/15

[Ngô Tà tư gia bút ký - Cửu Môn Đề Đốc] Ngô Lão Cẩu



Ngô Tà tư gia bút ký - Cửu Môn Đề Đốc

Bình tam môn: Ngô Lão Cẩu - Cẩu Ngũ Gia


Ngô Lão Cẩu, Cẩu Ngũ Gia

Ngô Lão Cẩu chính là ông nội tôi, là đời thứ nhất của Ngô gia ở Trường Sa, là thổ phu tử chính thống xuất thân từ làng trộm mộ, mũi ông bị hỏng vào thời kỳ đầu những năm giải phóng. Chuyện của ông thì quen thuộc quá rồi, không cần chép nhiều làm gì cho mệt, nhắc qua qua là được rồi.



Ông tôi giống Trần Bì A Tứ, cũng từng trải qua một vụ án lớn, hơn nữa án kiện còn ở đẳng cấp cao hơn kìa, chính là vụ án về sách lụa thời Chiến quốc.

Ngày đó vụ án này vô cùng chấn động, lại liên lụy tới rất nhiều người, cũng không thể nói nhiều quá được. Nói chung, gần như dẫn đến đảo lộn toàn bộ cục diện của thổ phu tử ở Trường Sa, Lão Cửu Môn cũng xuống dốc từ đó, tới giờ vẫn chưa gượng dậy nổi. Còn riêng ông nội tôi sau khi bị lừa tới Hàng Châu này, mới có cục diện hiện giờ.

Tại sao tiếng tăm của Cẩu Ngũ gia lại lớn tới như vậy? Nguyên nhân chính là ở điểm này. Chỉ có điều không phải là tiếng tốt gì thôi. Dù sao một trận phong ba càn quét như thế, bao nhiêu người bị gông xích ngồi tù, bao nhiêu người đầu rơi máu chảy, vậy mà chỉ có mình ông nội tôi sống sót, ít nhiều cũng sẽ bị đồn đại linh tinh thôi.

Theo suy đoán của tôi, sự kiện năm ấy chính là sự khởi đầu của việc cấp cao bắt đầu chú ý tới Lão Cửu Môn của Trường Sa và quyết định bắt tay vào thủ tiêu họ. Ông nội tôi từ ngày ấy trở đi vẫn ru rú trong nhà, vô cùng cần thận đúng mực, cho nên khi đột nhiên có người tới hỏi ông, tôi không thể không kinh ngạc được.

Với Cẩu Vương Cẩu Ngũ gia, hứng thú lớn nhất đương nhiên là dành cho đám chó ông nuôi.

Ông nội tôi là cẩu si (mê chó phát cuồng =))), nhà nuôi không ít chó, hơn nữa còn hiểu rất rõ về các loại chó. Song song với đó, ông cũng hay ăn thịt chó, hơn nữa còn là món ưa thích nhất, rất kỳ quái.

Con chó ông thích nhất tên là Tam Thốn Đinh, là một con chó săn Tây Tạng[1] rất nhỏ, bẩm sinh nuôi mãi không lớn được, chỉ có vài trăm gam, toàn bị ông nhét trong ống tay áo, mang tới mang lui.

Ông tôi nói, loại chó này cũng là loại chó cảnh giác nhất, không bao giờ tin người lạ, muốn có được sự tin tưởng của nó rất khó. Nếu như nó cảm giác thấy có người có ý đồ xấu, có thể nhắc nhở chủ nhân trong ống tay. Đúng lúc ông nội tôi lại gặp chuyện không may, không còn tin tưởng được bất cứ ai. Sự thất thường của thế thái khiến ông cảm thấy trong lòng đã nguội lạnh, liền quyết định luôn luôn mang theo con chó này. Có điều khi đặt chân tới Hàng Chân chân chất này rồi thì cũng đỡ dần, nơi đây không nhiều thị phi rắc rối như lão Trường Sa.

Điều khiến tôi bái phục Tam Thốn Đinh, là do một chuyện ông nội từng kể.

Từ trước đến nay ông vốn sợ quỷ thần, sợ nhân tâm, nhưng cũng có ngoại lệ.

Có một lần, ông tới Nam Ninh ở Quảng Tây, có trọ trong một nhà khách. Ban đêm đi nhà vệ sinh công cộng, chợt phát hiện ra chỗ đó có chút kỳ quái, dường như đã từng bị sửa chữa, ván gỗ đóng đinh dày đặc bốn phía.

Ông ăn no rửng mỡ, vừa kéo kéo vừa buồn chán ngó vào trong cái khe nhỏ giữa tấm ván, phía sau là một cánh cửa sắt.

Ông suy nghĩ một hồi, liền hiểu ra. Có lẽ ông chủ đã lấy hai mét vuông ở cuối hành lang làm thành cái WC này. Cánh cửa này, vốn là căn phòng ở cuối hành lang gốc.

Lạ thật, như vậy không phải sẽ thiếu mất một phòng sao? Ông chủ việc gì phải làm vậy chứ?

Tấm ván cũng có độ co giãn riêng, đinh thì cũng gỉ rồi, ông dứt khoát gỡ ra nhìn, liền phát hiện ra chiếc cửa sắt phía sau đã gỉ tới mức chả ra hình dáng gì nữa. Trên cửa vẫn còn lại dấu vết của nến Nguyên Bảo, khe hở trên cửa cũng đã bị hàn lại hết.

Cửa sắt này là loại cửa rào, bên trong còn một cánh cửa gỗ nữa, cũng coi như là loại cửa bảo vệ xuất hiện sớm nhất. Giơ tay ra đẩy một cái, cánh cửa gỗ thì không khóa, đẩy là mở được.

Với bản tính to gan của ông nội tôi, đương nhiên không thể dễ dàng bị dọa như thế, thẳng tay đẩy một cú, muốn mở rộng cánh cửa gỗ ra, xem bên trong là gì. Không ngờ vừa đẩy được một chút, đã đụng vào một khối gì đó, không đẩy tiếp được nữa. Ông ráng dùng sức đẩy thêm vài cái, mới nhận ra có gì đó không ổn, cảm giác không giống như đụng phải vật gì đó.

Thứ chặn cửa này, hình như là một người.

Ông hít vào vài lần, lập tức đóng cửa gỗ lại, quay đầu bỏ đi. Phía sau dường như vẫn còn nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.

Trở lại phòng riêng, ông tuy cảm thấy chuyện có chút kỳ quái, nhưng nằm đợi một hồi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì khác, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Mấy chuyện cổ quái trước đây cũng gặp nhiều rồi, có lẽ chỉ là ông chủ có sở thích rình rập coi lén mà thôi.

Ngủ thẳng đến tận nửa đêm, ông mới đột nhiên cảm thấy cả người như bị đè ép lại, còn ngửi thấy được một mùi hương rất kỳ lạ. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy có một người cao đến kỳ lạ đứng đầu giường, đầu người này rất dài, lại thêm vóc dáng cao, khoảng tầm phải hơn hai mét, nhưng lại gầy như cây củi khô, cũng không mặc quần áo gì, lớp da ẩn hiện dưới ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, trông có vẻ trong suốt sao đó.

Liếc quanh nhìn, bấy giờ Tam Thốn Đinh đang ngồi lên người ông, vô cùng bình tĩnh đối mặt với con quái vật cao hai mét kia, không những không sủa câu nào, mà có vẻ còn không hề sợ hãi tí gì hết.

Một lúc sau ông nội lại mê man thiếp đi. Lúc tỉnh lại lần hai thì trời đã sáng trưng, tất cả đều vô sự cả. Nhớ lại chuyện đêm qua, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp thân.

Sau khi rời khỏi Nam Ninh, ông vẫn băn khoăn mãi về chuyện này. Quái nhân kia rốt cuộc là cái gì? Mà bộ dáng khi ấy của Tam Thốn Đinh cũng khiến ông cảm thấy kỳ lạ.

Sau đó ông từng thăm dò qua chuyện này, thì có người nói, quái nhân kia có vẻ giống người bị chứng ôi hình[2]. Còn về chó săn Tây Tạng thì đó vốn là giống chó trong lễ Phật của Tây Tạng, là loại chó Bồ Tát ngồi lên, thường thường đều được nuôi ở trong miếu. Tối hôm đó nó ngồi lên người ông, có lẽ là đang muốn bảo vệ tính mạng ông.

Bởi vì chuyện này mà Tam Thốn Đinh trở thành chú chó nổi tiếng nhất trong hơn mười con ông nuôi. Mà nó cũng có hơi thần bí thật, ngày thứ ba sau khi ông nội tôi qua đời, nó đã biến đi đâu mất, về sau không thấy xuất hiện nữa. Cũng có thể là bị bọn trộm bắt mất trong cơn hỗn loạn rồi!



 __________________
[1] Tây Tạng Hoàng: 

[2] Ôi hình chứng: theo phỏng đoán là người đột biến gen dẫn đến hình dáng bên ngoài có phần quái dị =v=

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét