Ở đấy, Lúc này - 此时彼方
Tiểu Ca
Anh đã không còn cảm giác về thời
gian nữa. Vĩnh viễn không có ánh sáng. Anh có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ long
tong, đó là cách tính thời gian duy nhất.
Năm nay sắp kết thúc rồi.
Trước đây, khi còn ở trong gia tộc,
năm hết Tết đến cũng sẽ giăng đèn kết hoa, đặc biệt là bên ngoài nhà vẫn có một
ít không khí vui vẻ tưng bừng. Thế nhưng bầu không khí đó phần lớn không liên
quan gì tới anh, thực ra, cũng chẳng liên quan gì đến đám trẻ con khác trong
nhà. Cánh cửa nhà trong vĩnh viễn khép chặt, giống như một tòa kiến trúc chết
chóc, ánh đèn đuốc tối tăm chôn trong tòa lầu tháp khổng lồ trông như những xúc
tu và tường bao cao ngất trong một không gian đầy gió lùa, giống như thi hài của
một con thú khổng lồ thời viễn cổ.
Đây là một trải nghiệm rất kỳ quái.
Con người bình thường, đầu tiên là vô tri, sau đó bằng việc mở rộng chính mình,
từ đó nhận biết thế giới, tiếp thu tri thức, thế nhưng người trong gia tộc bọn
họ lại khép kín chính mình, khép kín đến vô tận, những ký ức đem ra từ trong bụng
mẹ, lúc ấy mới xuất hiện trong đầu.
Đây là số mệnh. Những việc cả đời
này cần phải làm sẽ dần dần xuất hiện trong đầu anh, anh không thể chống cự lại
nó. Bất cứ thông tin nào tiếp nhận từ bên ngoài vào đều sẽ bị những ký ức bẩm
sinh, những ký ức đã được xác định sẵn từ khi sinh ra này lấp kín hết. Anh vốn
muốn lưu giữ lại những thứ mình trân quý, cần phải trải qua đau khổ quá lớn.
Người trong tộc anh tự xưng là “Người
chăn cừu”. Những ký ức xuất hiện trong đầu này khiến những công việc mà bọn họ
làm, có thể thay đổi được rất nhiều thứ, cứ như thể là trong chốn u minh tăm tối,
thông qua loại phương thức thần kỳ này, bọn họ can dự vào sự phát triển của thế
giới này.
Ký ức về ngày Tết năm xưa, đã bị ký ức
vô số lần phủ lấp thành những mảnh rời rạc, anh hình như còn nhớ một cái kẹo,
là ai đã cho anh một cái kẹo, năm ngón tay dài ngắn giống hệt, màu sắc của cái
kẹo thật là đẹp, ở trong tòa lầu này, chưa bao giờ nhìn thấy một màu sắc nào
tươi đẹp đến thế, trừ màu máu.
Giá mà bây giờ có kẹo thì tốt. Trong
bóng tối, anh nghe thấy âm thanh trong đầu mình, đang ép đòi cái kẹo kia.
Đừng quên, những thứ đó, đừng quên
đi mất. Thời gian sắp đến rồi, anh phải nhớ, dù chỉ là một khoảnh khắc thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét