13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 37


Chương 37. Một tôi thứ ba.



Tôi nhặt một đống đá ở bên cạnh, trong bóng tối, nghĩ hắn ta không thể phát hiện ra tôi nhanh thế được, nếu như có biến, tôi cứ dùng đá chọi hắn, ít nhất cũng có cơ hội phòng thân.


Ánh lửa cứ lắc lắc lư lư, từ từ tới gần, trong hẻm núi dưới lòng đất này, con đường có thể đi lại được rất hẹp, rất nhanh, ánh lửa đã tiến đến ngay trước mặt tôi.


Tôi nhìn thấy một người đang cầm ngọn đèn bão, mặc áo khoác phao đã rách tả tơi, đến trước mặt tôi, hắn không nhìn thấy tôi đang núp trong bóng tối, chỉ dừng lại thở hổn hển giống tôi, nhìn ngó quanh quất.


Sau đó, hắn ngồi xuống, đặt đèn bão lên một tảng đá bên cạnh cao đến nửa người, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt hắn. 


Trong nháy mắt, tôi có cảm giác hoàn toàn lẫn lộn giữa quen biết và không quen biết, ngay lập tức tôi phát hiện ra, hai cảm giác này đều đúng. Bởi vì, tôi nhìn thấy chính gương mặt của tôi. Người đến, dáng dấp giống tôi y như đúc.


Tôi nheo mắt lại – Trương Hải Khách? Hay là…?


Gương mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, lơ mơ nhìn khắp bốn phía. Không phải Trương Hải Khách. Ánh mắt cậu ta kiên định và sắc bén hơn rất nhiều.


Dường như hắn không có dự định tiếp tục đi về phía trước nữa, bắt đầu sắp xếp lại ba lô sau lưng mình, trong ba lô của hắn có ít đồ ăn, hình như hắn bắt đầu ăn.


Tay của tôi hơi run lên, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào. Bỗng nhiên, hình như người nọ nghe thấy cái gì, cảnh giác ngẩng đầu lên, tôi lập tức nín thở, lại thấy hướng mà hắn nhìn không phải là chỗ tôi.


Hắn nhìn về phía sâu trong hẻm núi, tôi quay đầu nhìn, lại thấy một ánh lửa, từ đằng xa, đang đung đưa tiến lại gần.


Ngô Tà trước mắt tôi hình như đang căng thẳng, hắn ngóng nhìn một hồi, sau đó lấy ra một khẩu súng lục, không có bất kỳ cử động gì.


Tôi nắm lấy hòn đá bên cạnh, chừng nửa tiếng sau, lại nhìn thấy một người cầm đuốc, cẩn thận từng bước lại gần về phía này.


Người này mặc một bộ quần áo cotton leo núi bó sát, tay giơ đuốc, sau lưng vác một ba lô leo núi rất to, đi tới gần chỗ tôi, hình như là ngửi thấy mùi dầu hỏa quanh quất, hắn ta bèn rút cái cuốc chim leo núi ra. Thấy Ngô Tà dưới ánh đèn bão đang nhìn mình, hai người không một chút kinh ngạc, sau đó, người mới tới đặt ba lô xuống.


Tóc hắn ta rất dài, còn dài hơn gã đến trước và cả tôi. Râu ria đã lâu không cạo, hắn ta cầm cuốc lên, đập xuống đá vụn ở một chỗ, chừa cho mình một khoảng trống để nghỉ ngơi.


Tôi nhìn khuôn mặt của người thứ ba, toàn thân mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, vẫn là khuôn mặt của tôi.


Chuyện gì thế này?


Trong đầu tôi chốc chốc lại rõ ràng, chốc chốc lại loạn xì ngầu, không thể suy nghĩ gì được.


Vì sao không chỉ có một tôi tới nơi này?


Người những đó, những động tác của chúng, giống hệt như chính tôi vậy. Lẽ nào, những người dáng dấp giống hệt tôi mà tôi phát hiện ra đây, những Ngô Tà giả trang mà Trương Hải Khách vẫn luôn hoang mang ngờ vực đây, mục đích là thế này?


Tiếp đó, ở phía xa trong bóng tôi, lần lượt xuất hiện từng ánh lửa, ánh sáng bắt đầu bừng lên. Tôi kinh hoàng nhận ra, vô số những người này, đều bắt đầu đi về phía này.


Mụ nội nó. Tôi thầm nghĩ, nhìn từng chỗ từng chỗ ở nơi này sáng bừng lên. Lông tơ toàn thân tôi dựng đứng.


Những người này, bọn chúng không hề để ý đến nhau, sau khi đến gần đây, đều giống như tôi, tìm một chỗ mà ngồi xuống, cũng không trò chuyện gì, cũng không nhìn ngắm gì, chỉ lặng yên như tờ. Rất nhanh, trong khe núi bên ngoài cửa thanh đồng, bừng lên vô vàn những ánh lửa lốm đốm. Ánh sao khắp xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại ánh lửa đầy khắp núi, trông như một buổi đêm lễ hội đèn dầu thần Shiva.



------------
Lễ hội ấy tên là Karthikai Deepam, có hứng thú search ảnh xem cho phiêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét