13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 17

Chương 17. Khuôn mặt trắng bệch to tướng



Số lượng lũ “khỉ trong miệng” cho dù có nhiều hơn nữa thì cũng tuyệt đối không thể phát ra tiếng động như thế được. Cả đám người rụt cổ lại, đều tập trung nhìn xuống phía dưới mình, chần chừ vài giây. Lại một chấn động dữ dội nữa. Bụi đất trên đầu đều bị rung đến nỗi rơi hết xuống đất chúng tôi.


Cách tư duy của tôi không giống người khác, cho nên tôi rơi sâu vào nghi hoặc, bởi vì tôi biết độ rộng và độ cao của miệng giếng bên ngoài kia, kiểu chấn động dữ dội như thế này phải là một vật thể khối lượng rất lớn với một gia tốc nhất định đập vào đóng ngói vò rượu phía dưới.


Mà với độ cao và độ rộng của đường bên ngoài thì không thể chứa đựng nổi vật quá quá lớn, không nghĩ ra được đó là cái gì.


Tôi với Tiểu Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt cậu ta cũng toàn là nghi hoặc.


Lại một chấn động mạnh, ùn ùn đất bụi rơi xuống rào rào, xen lẫn rất nhiều con bọ nhỏ. Tôi hoa cả mắt, đành không ngừng lắc lắc đầu. Phiến đá trên đỉnh đầu bắt đầu rạn nứt. Tiếp đó, chúng tôi nghe thấy phía trên đầu có tiếng đống ngói vò rượu bị quấy vỡ.


“Là bọn chim.” Vương Minh hoảng sợ nói.


Tôi lấy đèn pin soi vào một khe nứt trên phiến đá, lập tức thấy một con mắt to đùng đờ đẫn chen vào kẽ hở, con ngươi màu vàng bị ánh đèn pin chiếu vào liền co rút lại. Tiếp theo chính là tiếng móng vuốt liên tục cào lên đống bình. Bụi đất rơi lả tả xuống. Tiểu Hoa thọc một gậy lên trên, phía trên lại nhốn nháo gà bay chó sủa. Nhưng rất nhanh, cây côn đã bị chộp lấy. Tiểu Hoa đành phải rút về.


Lại một tiếng rung mạnh, khe nứt lại càng tách rộng ra. Rác rưởi bụi bặm phía mặt trên của phiến đá cũng bắt đầu rơi xuống qua khe hở. Khảm Kiên bắn một miếng ngói vỡ lên trên, nhưng không bắn trúng. Tiếp đó, chúng tôi nghe thấy tiếng kêu rõ rệt của lũ “khỉ trong miệng”, vang lên từ bên dưới đống ngói dưới chân chúng tôi.


Xem ra, những va đập vừa rồi khiến đống tắc nghẽn mà chúng tôi chặn bắt đầu sụt xuống, đã sụp ra một cái khe hở rồi. Bất chấp đỉnh đầu, tôi vừa định bảo đi đắp cho kín lại thì, Vương Minh như bị sụp đổ rồi, cậu ta gào tướng lên rồi nhảy xuống nhặt mảnh ngói lên đập xuống đất. Như thể làm thế là có thể dọa chạy cái thứ ở dưới ấy ấy.


Gào thét được mấy phút, nhưng quả thực là không có chấn động nữa. Thủ hạ Vương Minh thấy hữu dụng, thế là cả lũ đều gào thét ầm lên.


Như là cùng lúc, một tiếng rống to vang lên, gần trong gang tấc, quả thực giống như đạp bể một cái loa công suất lớn.


Tôi nghĩ bụng không xong rồi, mấy cú va đập vừa rồi không phải là ở phía trên, mà là ở dưới đất phía dưới cái giếng có gì đó đang đập vào đáy giếng. Tiếp đó là một tiếng vang thật lớn, mái ngói ở dưới lập tức cong lên, sau đó bắt đầu sụp xuống ầm ầm.


Đáy giếng bị đập thông, xuất hiện một cái hố đen ngòm. Không khí âm lạnh nháy mắt tuôn ra từ bên dưới. Mái ngói rơi xuống ào ào. Vương Minh và thủ hạ không kịp chuẩn bị, cả lũ rơi xuống hết.


Lũ “khỉ trong miệng” liền bổ nhào vào, bấu vào thành giếng mà bò về phía chúng tôi.


Khảm Kiên dùng ná thun nhắm ngay vào miệng hố đen ngòm phía dưới, lần lượt bắn rớt mấy con khỉ đang xông vào ở dưới đó, còn Tiểu Hoa thì dùng côn chọc lũ khỉ đang trèo lên, nói với tôi: “Nhìn xem phía dưới là cái gì?”


Tôi chiếu đèn pin xuống cái hố tối đen, chỉ thấy bọn Vương Minh đang bấu víu trên vách hang, không nhìn chúng tôi mà nhìn xuống dưới chân, toàn thân run lẩy bẩy. Di chuyển ánh đèn pin xuống phía dưới chân bọn họ, tôi nhìn thấy rõ có một khuôn mặt béo thò ra.


Tôi bèn chiếu thẳng đèn pin vào kẻ này, hắn liền nheo mắt lại, chửi một câu: “Ôi đệch mẹ, gặp nhau ngõ hẻm, đừng có bật đèn pin chiếu xa có được không, công nhân sản xuất công nghiệp phải có tố chất chứ.”


“Bàn Tử chết bầm, sao anh lại xuất hiện ở dưới lòng đất thế này?” Tôi cả giận nói, quả thực muốn dùng một chưởng từ trên trời giáng xuống tống tiễn anh ta lên đường luôn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét