13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 20


Chương 20. Tiếp tục đánh.


Nện đến lần thứ hai thì Vương Minh mới tỉnh lại, cậu ta xoa xoa cái ót, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi: “Làm chi đó?”


Tôi đi tới cho ăn một chầu đập, đuổi đánh đến nỗi cậu ta bật dậy chạy khắp doanh địa. “Ngô Tà! Đừng tưởng ông có nhiều người thì tôi sợ!” Tôi lại càng điên tiết, vung chân đạp cậu ta một cái khiến cậu ta loạng choạng. Bàn Từ bèn thò chân vào ngáng cậu ta ngã sấp thành chó gặm bùn luôn. Tôi đi tới tát cho hai phát thật mạnh: “Nói, mày làm gì đấy hả?”


“Ông làm cái gì thì tôi làm cái đó, chả lẽ chỉ ông được làm mà tôi không được làm, làm gì có cái lý ấy!” Vương Minh hoàn toàn không phục, tôi lại trở tay vả thêm một phát. Một cước đạp lên lồng ngực cậu ta. Ném giầy trả lại Bàn Tử.


Vương Minh hung tợn trợn mắt nhìn tôi, không ngừng thở hổn hển. Thế nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, tôi nhìn chằm chằm cậu ta. Cậu ta nhìn chằm chằm tôi. Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Nếu như tên đó đã chết rồi thì sao? Trong mười năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng thay đổi, hắn ta cũng thay đổi, dù không chết thì hắn cũng có thể quên mất anh, mạo hiểm cả tính mạng tới nơi này đón hắn chỉ là vì tâm ma của anh mà thôi!”


Tôi châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn cậu ta.


Vương Minh tiếp tục nói: “Anh có biết hắn ta nói với anh, để anh chờ mười năm sau hẵng đi tìm hắn, chỉ là để cho anh một cái tương lai chưa biết, con người rất dễ quên, hắn ta nghĩ rằng mười năm cũng đủ để anh quên. Anh có biết không một ai có thể sống dưới đất suốt mười năm. Chỉ có anh là đồ điên mới thực sự đi đón hắn.”


Bàn Tử và Tiểu Hoa đều nhìn về phía bọn tôi, Vương Minh chỉ vào họ: “Vì cái tâm ma của anh, anh liền kéo những người này xuống nước cùng. Anh cũng kéo cả tôi xuống nước, cuộc đời của tôi vốn không thế này, anh không thể chỉ vì tâm ma của cá nhân mình mà muốn thế nào thì phải thế đó, điều này thật không công bằng!”


Tôi bỏ chân ra, nhìn vết sẹo trên tay mình. Tôi thật không ngờ Vương Minh sẽ nói với tôi những điều này, thế nhưng, trong lòng tôi vốn sẽ chẳng có bất kỳ dao động nào. Bởi vì, “Mỗi người đều có tâm ma của mình.” Tôi nói, “Tâm ma của cậu là gì?”


Cậu ta nhìn tôi, không thể trả lời.


Tôi lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu hai lựa chọn, hoặc là bây giờ trở về tiếp tục trông cửa hàng cho tôi, hoặc là bây giờ tôi chôn cậu luôn chỗ này.”


Vành mắt cậu ta lập tức đỏ lên.


“Ngay cả nói chuyện anh cũng không muốn nói chuyện với tôi.”


“Con người, có một số ước hẹn là không thể cho leo cây được.” Tôi nói, Muộn Du Bình có lẽ sẽ không xuất hiện, tôi có lẽ sẽ chết trên đường, thế nhưng, đã trải qua nhiều thứ đến vậy, tôi chỉ cần một giải thoát. Tôi cần một dấu chấm hết. Giải thoát này không phải tự dưng tỉnh ngộ là có thể giải quyết được, suốt mười năm trước thậm chí là cả cuộc đời tôi trước đó, tất cả đều rất thực tế, có thể chạm tay đến được, những ký ức này cần có một kết thúc.


“Có điều, đợi tôi trở về, tôi có thể nói cho cậu biết vì sao tôi nhất định phải làm vậy.” Tôi nhìn cậu ta, vẫn là nói tiếp.


Vương Minh nhìn tôi, Bàn Tử đến bên Vương Minh ngồi xổm: “Về đi. Với chỉ số thông minh của chú, không ngăn cản được tụi này, cũng không ngăn cản được cái chết ập đến chính bản thân chú đâu.”


Vương Minh đứng lên, ký ức về tối hôm qua khiến cậu ta không dám cậy mạnh nữa, bèn thu dọn trang bị, thủ hạ của cậu ta cũng từng người từng người đứng lên. Tôi nháy mắt với Khảm Kiên một cái, Khảm Kiên liền mang ít thức ăn ném cho tụi nó.


Vương Minh liếc mắt nhìn tôi, quay đầu tập tễnh đi về phía ngoài núi. Đi được mấy bước, cậu ta quay đầu lại, khẽ nói: “Ông chủ, anh nhất định phải sống trở về.”


Tôi gật đầu. Cậu ta quay đầu lại, uể oải, chầm chậm, đi xa dần.


Tôi rít một hơi thuốc lá thật mạnh, Bàn Tử nói: “Cậu ta cho thủ hạ giả trang thành Tiểu Ca, là muốn…”


Tôi không nghe nửa câu sau của Bàn Tử, tôi không có hứng thú muốn biết cậu ta muốn làm gì. Tôi hỏi Bàn Tử: “Làm sao mà anh lại từ lòng đất chui lên thế?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét