13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 36


Chương 36. Mười năm.


Trong suốt mười năm nay, tôi đã rất nhiều lần nằm mơ, mơ thấy hắn ta thời niên thiếu, với tôi thời niên thiếu gặp nhau, mơ thấy bộ xương trắng trước cửa thanh đồng, mơ thấy đến lúc gặp lại hắn ta đã biến thành một thứ giống như Trần Bì A Tứ, mà rất có thể, quãng thời gian mười năm này đủ để tôi tưởng tượng từng chút một, chấp nhận từng chút một. Tôi cũng mơ thấy chú Ba ngày trẻ trói chặt tôi lại dưới cái cây, còn chú thì một mình bỏ đi chẳng biết tăm tích.


Khi tất cả mọi chuyện còn chưa bắt đầu, người để lại ấn tượng nhất trong lòng tôi phải là chú Ba, hồi nhỏ ở bên bàn ăn – bàn ăn nhà tôi đặt ở cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cây cầu, bên cây cầu có một nhà chuyên tơi bông, thằng bé con nhà đó thường lén đến trước cửa sổ nhà tôi, phá hỏng cái cửa sổ treo rèm nhà tôi, rồi chôm mấy món đồ chơi lặt vặt hay đặt trên bàn ăn – bố tôi suốt ngày cằn nhằn chú Ba hay gây vạ, nhưng chú Ba thì vui lắm, những lúc chú đến nhà tôi chơi, người nhà đang rang tóp mỡ, chú Ba chả bao giờ giúp làm việc nhà đâu, mà hay bế tôi lên vắt vẻo trên đầu chú, dẫn tôi đi bắt dế chơi.


Tâm tư của tôi rất tinh tế, nhớ lại những chuyện này, đặc biệt là trong mười năm nay, tôi có thể nhìn thấy được những thứ mà ngày xưa tôi chưa nhìn thấy. Tôi thích bắt châu chấu, bởi vì bắt châu chấu về chỉ mình mình chơi, nó không kêu, cũng không giống dế mèn, có phần tranh đấu ở trong đó. Nhưng chú Ba thì thích tranh đấu, cho nên, mục đích của chú thường rất rõ ràng.


Đối với tôi mà nói, bắt châu chấu là vừa đủ khả năng, bắt dế mèn cần phải đến những chỗ rất bẩn, lật gạch lật ngói. Dế mèn thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, độ mạo hiểm cao, cho nên tôi chỉ thường đi theo chú Ba, xem chú lật mấy tảng đá, giẫm chết dế cơm, bổ nhào vào mấy con châu chấu đang nhảy nhót trong những bãi bùn ẩm lá khô. Có lẽ từ khi còn bé, đi theo chú Ba, rình mò thế giới của chú, đã trở thành một trong những thói quen của tôi rồi.


Trong bóng tối, trong đầu tôi thoáng hiện lên rất nhiều người, sổ tay của ông nội, Tiêu Tử Lĩnh ở Trường Sa. Những người ở thế hệ ông nội, nhiều khi chỉ cầu được một bữa cơm no bụng, một cái giường ấm áp, để thỏa mãn được những điều này, các cụ lúc nào cũng phải dốc cạn sức lực, tình yêu của các cụ, dường như chỉ xảy ra trong một chớp mắt, kéo cày trên thửa ruộng, nhìn về phía xa xa, đã liền cảm thấy mình thích một người rồi. Người ở thời ấy, vì những mục đích đơn giản, sử dụng những phương thức giản đơn, nhưng lại có những lựa chọn tàn khốc mà người thời nay không thể nào tưởng tượng nổi.


Cho nên, đối với lòng người, ông nội đã tuyệt vọng. Đây cũng là lý do vì sao ông thích chó đến thế.


Trong mười năm này, tôi càng ngày càng hiểu rõ ông nội hơn, thậm chí, cũng càng ngày càng hiểu rõ sự hờ hững của Muộn Du Bình đối với thế giới này. Con người là gì? Toàn bộ con người trên thế giới này, đều có một lô những vấn đề cần phải giải quyết. Mỗi một con người đều quá phức tạp, đến nỗi bạn có mối liên hệ với bất kỳ người nào, thì cũng có mối liên hệ với tất cả những vấn đề mà người đó phải giải quyết.


Trong mười năm, tôi càng hiểu, những thứ tốt nhất mà mình có thể cho được, nếu không phải là thứ có thể dùng để giải quyết vấn đề mà người kia cần phải giải quyết, vậy thì, cho dù mình có moi hết tim gan ra đi nữa, thì sự dứt khoát quyết tuyệt khi chuyển hướng nòng súng của người kia sẽ khiến mình chết lặng người.


Mà phần lớn con người trên thế giới này, cũng không biết chính bản thân mình cần cái gì. Bọn họ chỉ biết người khác có cái gì, mà bọn họ lại không có cái ấy.


Cho nên, phần lớn lòng người là khó hiểu, ta có thể cho đi tất cả, nhưng chắc chắn vẫn không thể lấp đầy được cái mạng lưới tham vọng khổng lồ tụ lại giữa người với người giống như mạng nhện vậy.


Nếu tôi là Muộn Du Bình, nếu cứ từng lần từng lần lần nào cũng là nếm trải lòng người như thế, tôi chẳng thà thế gian này chỉ còn một mình mình. Rất hiếm người sau khi nếm trải hết mọi vinh hoa mà vẫn có thể vô tư hồn nhiên. Người trời sinh đã đơn thuần, chỉ có thể sinh tồn trong cô độc bất tận.


Tôi ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía đầy sao, chúng vẫn đang biến đổi, biến thành những con dế nhảy nhót, biến thành từng cảnh từng cảnh lòng người mà tôi vẫn khổ sở và không thể hiểu nổi trong suốt mười năm qua.


Xa xa có một ánh đèn đuốc, từ từ xuất hiện, hình như là đèn dầu, khác hẳn với những vì sao kia. Đó là ánh lửa nơi xa xôi, trông như lửa ma trơi.


Trong lòng tôi vẫn đang trĩu nặng bởi những suy nghĩ vừa nãy, nhất thời không thể phân rõ được đó là hiện thực hay là ảo giác.


Ánh lửa kia càng đung đưa càng lại gần, tôi mới từ từ tỉnh ngộ lại, nghe tiếng bước chân vọng lại từ nơi xa xa, trong lòng khủng hoảng.


Nếu là Bàn Tử và Tiểu Hoa, theo kế hoạch ban đầu, thì đáng ra họ không phải xuất hiện ở đây. Dưới đáy Trường Bạch Sơn này, vì sao lại có người cầm đèn mà đi.


Chẳng lẽ Tiểu Ca ở trong cánh cửa chờ đến phát chán rồi, bèn ra ngoài đi dạo chơi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét