13/8/15

[ĐMBK] Bọn họ đang làm gì thế?

1.
“Liệu có bị phát hiện không?” Lão Dương ở bên dưới bức tường, hỏi Ngô Tà, Ngô Tà bảo: “Giờ mới hỏi thì quá muộn rồi, tao phải lén chạy đến đây, không dễ dàng gì đâu.” “Được rồi.” Lão Dương nói: “Mày giẫm lên người tao mà trèo lên, lanh lẹ tí coi.” Ngô Tà đạp lên vai hắn, len lên bức tường rào, ngó nhìn vào trong. Lão Dương hỏi: “Sao rồi?” Ngô Tà cúi đầu đáp: “Lộn rồi! Đây là phòng tắm nam!”

(Chuyện hồi nhỏ)



2.
“Lão gia, ông thấy cuộn gấm này thế nào?” “Phu nhân thích thì cứ mua hết đi.” “Tôi chỉ muốn lão gia cho ý kiến, thời buổi chiến tranh loạn lạc, không như ngày trước, đâu thể tiêu xài hoang phí.” “Ừ cũng đúng.” Nhị Nguyệt Hồng bỏ bức thư trên tay xuống, đem đốt trước ngọn nến. “Đây là vì sao?” Phu nhân có hơi kinh ngạc. “Không phải tin tức gì tốt, đốt đi rồi liền quên.” Nhị Nguyệt Hồng cười cười: “Chà, đoạn gấm vá thật khít.”

(Cửu Môn hồi ức)




3.
“Cậu tên gì?” “Ông Ba, bọn họ gọi tôi là Phan Tử, Phan trong Phan Đông Tử.” “À, họ Mễ họ Phan, mang thủy mang thổ, được đấy, cậu từ đâu đến?” “Từng đi lính, nay xuất ngũ, về nhà ruộng cũng mất rồi, chẳng biết làm gì. Muốn đến xin ông Ba ở đây chút tài nghệ.” “Giết người chưa?” “Ở Việt Nam, không tránh khỏi.” “Về sau cứ đi theo ta, không cần giết người, hù dọa người một chút thôi là được.”

(Đạo mộ những chuyện khác)



4.
“Nhị gia, chuyện này không có ngài không được, đại nghĩa quốc gia đấy.” Một người thư sinh nắm lấy tay Nhị Nguyệt Hồng, hai mắt đỏ bừng. Nhị Nguyệt Hồng liếc nhìn Nha đầu đang ở phòng trong thêu thùa: “Cậu có thấy người phụ nữ kia không?” “Quý phú nhân…” “Trên thế giới này, có thể khiến ta dùng cả tính mạng này để bảo vệ, chỉ có một mình nàng. Quốc gia gì, dân tộc gì, nếu không có nàng, với ta còn có ý nghĩa gì?”

(Cửu Môn hồi ức)



5.
“Anh Ngô Tà, anh thấy bông hoa này thế nào?” “Em hái ở đâu ra đấy, mẹ em bảo anh trông em, em lại làm anh bị mắng bây giờ.” “Là chị gái ở bên kia tặng em mà.”

(Chuyện hồi nhỏ)



6.
Từ bên ngoài vang lên tiếng Vân Thải. Bàn Tử lướt một cái cạo sạch râu trên mặt, trộm liếc một cái, nói: “Tôi nói cậu biết, ông đây lần này đúng là chân tình đấy, không ai có thể cho cô ấy hạnh phúc bằng tôi đâu.” “Anh thì cho cô ấy hạnh phúc gì chớ.” Tôi bật cười, “Về sau muốn rán mỡ lợn không cần phải đi chợ mua à?” Bàn Tử nói: “Ông đây nuôi được người ta đấy, cậu làm được không? Cậu ấy, ngay cả con giun trong bụng mình còn chẳng nuôi nổi nữa là.”

(ĐMBK 8)



7.
Bao Da thật là thằng tiểu quỷ, tuổi nhỏ quá, lúc chúng tôi đi nghiên cứu, cậu ta ra bên hồ chơi nghịch nước, căn bản không tham dự vào, Phan Tử nói, làm nghề này mà phách lối chứng tỏ tất có tuyệt kỹ, bởi vì không có tuyệt kỹ mà dám phách lối thì đều đắp chiếu hết. Tôi nhìn Phan Tử ngậm thuốc, dùng tay vớt cháo ăn, bỗng nhiên cảm thấy tên trộm mộ tôi đây quá lập dị rồi. Trộm mộ phái Ai Oán, tôi nghĩ, nếu như sau này tôi thu đồ đệ, chúng nó chắc sẽ tổng kết trường phái của tôi như thế.

(ĐMBK 8)



8.
Ngô Nhất Cùng xếp tôm nướng vào đĩa, cởi tạp dề đi ra ngoài, gọi vào trong phòng: “Bà nó ơi, ăn cơm.” “Được rồi, tập này sắp xong rồi.” Từ trong phòng vang lên giọng phụ nữ. Ông lắc đầu, bật nắp một chai bia cho mình, ngồi xuống thoáng nhìn qua điện thoại bàn đặt bên cạnh sô pha, trong lòng thầm mắng, thằng ranh con này đúng là vô tổ chức, không thèm về nhà thì thôi đi, thế mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.”

(ĐMBK ngày của bố)



9.
Vương Minh xách xô nước bẩn đem ra ngoài cửa hàng đổ. Mùa mưa phùn đất trời mưa to suốt cả tháng, Tây Hồ ngoài cửa hàng xem chừng như sắp ngập đến nơi rồi. Cậu thở dài, xoay người lại xách xô đi vào trong nhà, ngay lúc cậu định khóa cửa, có người bỗng vỗ vai cậu. Cậu quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông đeo kính râm chỉ vào biển số nhà của cửa hàng, hỏi: “Đây là cửa hàng của Ngô Tà phải không?”

Trong Lâu Ngoại Lâu, Vương Minh đẩy chai rượu của Kính Râm ra, liều mạng lắc đầu: “Thật không uống nổi nữa, uống đến chết tôi cũng chẳng biết bọn họ đi đâu mà.” Kính Râm cười ha hả, tiếp tục rót đầy chén nữa, “Không vội, suy nghĩ lại một tí.” Vương Minh nhìn chén rượu, khóc không ra nước mắt: “Ông lớn à, em van lạy anh đấy, thế này đi, ngày mai em giúp anh tra thẻ tín dụng của ông chủ, không chừng có ghi chép vé máy bay.”

Vương Minh vịn vào thân cây liễu nôn ọe ngửa ngày, mắt mới nhìn rõ ràng hơn được. Quay đầu lại xem, thấy Kính Râm đang ở bên bờ Tây Hồ vốc một vốc nước, đổ vào trong cây gậy trúc hắn ta mang theo bên người, trong ống trúc hình như có vật gì còn sống, bị nước đổ vào liền đập thịch thịch lên. “Trong này có cái gì đấy?” Vương Minh hỏi. Kính Râm liếc nhìn ống trúc một chút, cười nói: “Là lời nhắn của một người gửi cho Ngô Tà.”

“Có một người có rất nhiều lời, nhưng chưa kịp nói, tôi được người đó ủy thác, đem những lời này gửi lại cho ông chủ nhà cậu.” Kính Râm châm điếu thuốc. “Lời, trong cái ống trúc này?” Vương Minh cảm thấy rất quái lạ, nhưng Kính Râm không trả lời, bỗng nhiên hắn ta chỉ vào chiếc Jinbei đỗ bên đường: “Xe kia là của ông chủ nhà cậu phải không?”

“Sao anh không đi máy bay đến Quảng Tây?” Vương Minh hỏi Kính Râm. “Tôi không có chứng minh thư.” Kính Râm ngửa người ngồi sau xe Jinbei, lật giở một cuốn “Bản đồ Quảng Tây”. “Anh không làm một cái được à? Cứ lái xe như này biết lái đến bao giờ?” Vương Minh phàn nàn. Kính Râm phì cười: “Tội phạm truy nã, biết làm chứng minh thư thế nào?” Chiếc Jinbei lập tức phóng vèo như bay, chạy băng băng trên đường cao tốc.

“Đây là đâu?” Vương Minh dừng xe ở bên đường, nhìn quanh quất. Bên ngoài là đồng ruộng tối om om. Nhìn suốt hồi lâu, cậu mới nói: “Đáng ra ở ngã tư vừa nãy chúng ta phải xuống khỏi đường cao tốc, giờ làm sao đây.” Kính Râm ở trong xe trở mình, không thèm để ý đến cậu, ngủ tiếp.



10.
Sân bay Tiêu Sơn Hàng Châu, Lão Dương đeo túi khoác vai, băng qua khu đỗ taxi ra ngoài, vừa đi vừa đốt một điếu thuốc. Ở bên kia có rất nhiều fan đi đón máy bay đang gào thét tên của một người, người này lúc mới rời Trung Quốc còn chưa nổi tiếng. Hắn nâng kính mắt mình lên, nhìn bầu trời xanh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, rồi cúi đầu đi vào trong dòng người.

Nghĩa địa công cộng, Lão Dương dựa theo một tờ giấy nhắn ố vàng trong tay, tốn rất nhiều thời gian mới tìm được tấm bia mộ kia. Hắn lẳng lặng đứng trong gió lạnh hồi lâu, đặt bó hoa tươi lên trước mộ, rồi xoay người rời đi. Đang đi, di động chợt réo vang, hắn nghe điện thoại, bên trong là giọng của một người phụ nữ. “Con, con, con biết rồi, mẹ, một thời gian nữa con sẽ, sẽ trở về.” Hắn vừa đi vừa nói.

Lão Dương nhìn mặt đất càng ngày càng xa dần, tiếng động cơ máy bay ầm ầm vang lên làm hắn buồn ngủ, nhớ trò bịp bợm vĩ đại năm xưa từng khiến lòng hắn có chút áy náy, giờ đây, cùng lắm cũng chỉ là một đoạn ký ức trên trang giấy mà thôi. Nhớ rõ trang giấy đó, nhưng không nhớ những câu nói trên trang giấy đó, từ lâu hắn đã nhận ra sự tốt đẹp của việc quên lãng.”



11.
Ngô Nhị Bạch thắp một nén hương lên trước bài vị của cha mình, đứng trước linh bài, rơi sâu vào trầm tư. Con Hắc Bối 7 tuổi đang nằm sấp dưới chân anh, đó là con chó cuối cùng mà Ngô Lão Cẩu huấn luyện. Anh vẫn luôn dốc hết tinh lực của mình mà chăm sóc nó, bởi vì anh biết, đây là con át chủ bài cuối cùng mà cha để lại cho bọn anh.

Hắc Bối lẳng lặng ăn thịt trong bát của mình, thời tiết nóng quá, làm nó không thèm ăn cho lắm. “Chú coi con chó này đúng là như bảo bối, rốt cuộc chú cho nó ăn thịt gì thế, lần trước tôi mang ít thịt bò cho nó, nó không thèm liếc một cái, nếu đi mất để người khác nuôi thế nào cũng chết đói.” Một ông cụ hỏi Ngô Nhị Bạch, Ngô Nhị Bạch cười cười: “Không thể nói cũng không nên nói, cũng không phải thịt ngon lành gì, chỉ là hơi khó mua mà thôi.”


12.
“Ngài lợi hại thật đấy, cái gì cũng biết hát sao?” Vân Thải rót đầy chén rượu đắng nhà mình chưng cất cho Tiểu Hoa, “Dạy em có được không?” “Thế em thích học cái gì? Kịch Hoa Cổ, kịch Hoa Đăng, hay là Tương kịch?” Tiểu Hoa cười hỏi cô bé. Vân Thải đáp: “Em muốn học hát Bá Vương Biệt Cơ.” Tiểu Hoa bật cười, Phan Tử ở bên nói: “Đừng hát cái này, điềm xấu điềm xấu.”

“Một mình anh hát Hoa Cổ, sao còn biết hát Kinh kịch?”

Tôi đế thêm: “Cậu không sợ Nhị gia đội mồ dậy tét đít à?”

“Tớ học tuồng, vốn cũng đâu phải để hát tuồng.”

Tiểu Hoa kiểm tra từng cái chốt khóa leo núi: “Kinh kịch cũng là Nhị gia dạy, tuồng Hoa Cổ vốn là cái vỏ che chắn, nếu ai ai cũng hát thành đào kép danh tiếng, thế còn đổ đấu cái gì nữa. Nhị gia vốn là có thiên phú, cổ họng chính là trời ban, Nhị gia nói: tuồng cái loại này, nếu biết hát rồi, sẽ rất khó học loại tuồng khác, nhưng nếu hát đã tinh thuần rồi, tuồng trên khắp thiên hạ đều từ một nguồn cả.”

“Nghĩa là gì?” Bàn Tử hỏi: “Những lời này nghe giống như kiểu võ lâm bí tịch ấy.”

“Ý Nhị gia là nói, hí kịch cái loại này, ngoại trừ quan niệm biểu tượng ra, khung xương cốt lõi bên trong đa phần đều giống nhau.” Tiểu Hoa chỉ vào bản vẽ Dạng thức Lôi, nói với tôi: “Cổ mộ kỳ thực cũng giống vậy.”


13.
“Ông lớn, đi Nam Ninh thế nào?” Vương Minh thò đầu ra hỏi một bác trai bán dưa hấu. Bác trai bèn giơ lên một quả dưa hấu. “Cháu không ăn dưa hấu, Nam Ninh đi đường nào?” Vương Minh nói. Bác trai lại đưa quả dưa hấu đến trước mặt Vương Minh, Vương Minh lấy tay cản lại: “Cháu không ăn dưa hấu mà.” Dưa hấu lập tức rơi bộp xuống đất, nát bấy. Bác trai và Vương Minh nhìn nhau, ven đường tất cả những người bán dưa hấu bèn lập tức đứng lên.

Chiếc Jinbei kéo theo một xe chất đầy dưa hấu chầm chậm đi trên đường, Vương Minh mặt đen thui, vết tím bầm trên trán khiến cậu cảm thấy thật uất ức: “Không phải anh là tội phạm truy nã à?” Vương Minh nói, “Tội phạm truy nã không phải đều biết đánh nhau sao? Anh cứ đứng nhìn tôi bị đánh thế à? Tất cả tiền của tôi đều biến thành dưa hấu rồi.” Kính Râm cười cợt khoác vai cậu, kéo qua kéo lại coi như là an ủi. “Đồ điên.” Vương Minh tự nhủ, “Dạo này ông chủ toàn kết bạn với mấy thằng điên.”

Phía trước là trạm thu phí trên đường quốc lộ, “Tôi không có tiền.” Vương Minh nhìn về phía Kính Râm. Kính Râm lẳng lặng xoay đầu nhìn về hướng khác không thèm nhìn cậu. Vương Minh chửi một câu, nhấn chân ga một cái phóng vèo tới, đến trạm thu phí, cậu quay ra lấy từ ghế sau một trái dưa hấu, đưa ra, “Chị gái, em thật không có tiền, chị lấy mười trái dưa hấu đi, linh hoạt cho bọn em qua, dưa vừa đỏ vừa ngọt đấy.”

Đồn cảnh sát giao thông đường cao tốc, Vương Minh ngồi xổm trong góc, một nữ cảnh sát xinh đẹp đi qua, rót một chén trà ở trên bàn gần đó đưa cậu: “Lên ghế salon mà ngồi đi, cậu cũng đâu phải bị bắt vì tội mua dâm.” Vương Minh nhìn thấy cặp đùi thon thả thướt tha đong đưa trước mặt mình. Cậu cúi đầu, đứng lên, mỹ nữ bật cười, lại hỏi: “Anh bạn kia của cậu làm sao thế, sao tự dưng lại chạy rồi?”

Kính Râm vừa nghịch trái dưa hấu vừa đi bộ trên đường quốc lộ, bên cạnh xe đi tới đi lui, hắn tiện tay vẫy vẫy, mong có xe dừng lại, thế nhưng không ai thèm để ý đến hắn. Hắn huýt sáo, cảm thấy rất nhàn nhã, bỗng dưng cảm giác như mình quay trở lại bên đường cái ở Sài Đạt Mộc lúc ấy, lúc đó hắn chỉ có một bình nước, mà bây giờ, hắn có cả một trái dưa hấu, cuộc đời đúng là luôn lặp lại những trường đoạn giống nhau.

“Bác tài, cho đi nhờ đến Nam Ninh.” Kính Râm nói với một chiếc xe khách trái phép đỗ trước một quán cơm ven đường, tài xế nhìn nhìn hắn, “40 đồng.” Kính Râm vỗ vỗ trái dưa: “Trước thế chấp một trái dưa hấu, đến nơi tôi trả bù.” Tài xế hừ một tiếng: “Dưa hấu? Tâm thần trốn trại à?” “Đây là một trái dưa hấu rất ngon đấy.” Kính Râm nói. “Cút ngay.” Tài xế hất một cái đem quả dưa hấu rơi bịch xuống đất.

Kính Râm ngâm nga hát ca, lái chiếc xe khách trái phép nọ đi trên con đường dài dằng dặc. Hơn 5 ki lô mét phía sau đó, một người mặt mũi sưng vù vèo đang ôm mấy mảnh dưa hấu vỡ nát lẳng lặng ngồi xổm ở vệ đường. Trong tay Kính Râm còn có thêm một chiếc di động, đây là thu hoạch bất ngờ, hắn nhớ đến một dãy số, thử gọi đến xem sao, đầu dây bên kia vang lên tiếng tổng đài báo tắt máy.



14.
Một người nước ngoài uống hơi quá chén, vỗ vỗ ví tiền mình ngồi trước quầy bar: đó là một cô gái Ireland đang rít gào. Lão Dương vẫn yên lặng nhẫn nhịn, đến khi nhận thấy không có rượu để uống mới đi khuyên can. “Cút đi, đồ Hàn Quốc nghèo kiết xác.” Cô gái nước ngoài ném ví tiền vào mặt Lão Dương, tiền bên trong rơi ra bay đầy đất. “Mẹ kiếp mày có biết tao có bao nhiêu tiền không? Đồ kiết xác, cút về Việt Nam đi.”

“Thế này đi.” Lão Dương lấy từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi không muốn sử dụng bạo lực, chúng ta đánh cược. Nếu như tiền trong tấm thẻ này của tôi vượt quá số tiền trong tất cả các thẻ trên người cô,” Lão Dương tìm xung quanh, rồi lấy chiếc Ipad cô nàng Ireland đặt trên quầy bar, “Cô phải ăn hết thứ này, nếu ngược lại, tôi ăn, thế nào?”



15.
Ngô Nhất Cùng nhìn bên ngoài cửa hàng có tờ giấy thông báo viết: “Chủ hàng có việc, tạm thời không bán hàng.” Bên cạnh còn có dán mấy tờ hóa đơn giục trả tiền điện tiền nước. Thở dài một cái. “Lão Ngô, đến thăm con trai à? Con trai anh dạo này lâu lắm rồi không thấy.” Ông chủ cửa hàng bên cạnh nói. Ngô Nhất Cùng cười khổ lắc đầu, xé tờ giấy kia xuống, muốn lấy chìa khóa để đi vào, chợt phát hiện khóa hình như đã bị ai cạy ra rồi.



16.
“Vương tư lệnh, em đã trinh sát rồi, động tĩnh trong hồ quả nhiên là tiểu thư Tú Tú và Vân Thải đang tắm.” Bao Da len lén nói với Bàn Tử. Bàn Tử im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Cái hồ này quỷ dị cực kỳ, thế mà mấy cô lại tùy tiện xuống tắm, thực là không nên, ta làm trưởng bối, phải bảo đảm an toàn cho mấy cô, Bao Da, chú mày đi lấy ống nhòm ra đây, ta phải trách móc mấy cô một trận mới được.”



17.
“Mấy ông chủ sao cứ tâm sự nặng nề, đang bàn chuyện gì thế?” Vân Thải nằm sấp trên một tảng đá, từ xa xa nghe thấy giọng Tiểu Hoa, từ trên hồ nhìn ra chỗ ánh đèn đuốc ở đó thấy hư vô mờ mịt. “Là số phận đi, bọn đàn ông lúc nào cũng muốn thay đổi số phận của mình, nào đâu biết rằng bọn họ cứ đuổi số phận cứ chạy.” Tú Tú vừa dội nước lên tóc Vân Thải vừa nói.

Vân Thải giúp Tú Tú cởi hai búi tóc xuống, mái tóc dài như thác nước đổ xuống, “Chị trắng quá, cô chủ nhỏ.” Vân Thải hâm mộ nói. Tú Tú mặt đỏ hồng, nhìn xuống bóng mình chiếu trên mặt hồ đầy ánh trăng, cơ thể yểu điệu như bạch ngọc. “Trắng thì có gì hay ho, đầy đặn chút mới tốt.” “Đầy đặn?” “Đúng thế, nếu không anh ấy vĩnh viễn coi mình như trẻ con ấy.”



18.
Vân Thải cởi đồ lót của mình, nhìn xung quanh không thấy ai, mới từng bước từng bước đi vào trong hồ nước. Mấy ông chủ kia chắc là đang họp, mình có thể lén ra đây tắm rửa được rồi. Nước hồ lạnh lẽo làm cô bé cảm thấy tất cả như tĩnh lặng lại, ngay lúc cô muốn bơi vào sâu trong hồ, một giọng nữ vang lên gọi lại. “Một mình lén đi hưởng thụ không tốt lắm nha.”



19.
"Hắn đang nhìn trần nhà." "Chỉ thế thôi? Hoàn toàn không có hành động nào khác à?" "Trừ lúc ăn cơm ra, phần lớn thời gian đều là nhìn trần nhà." "Cả ba tháng đều như thế?" "Ừ." "Anh có suy đoán gì không?" "Không biết, nhưng tôi thường xuyên nghĩ, trần nhà của cái phòng này, có lẽ là cái trần nhà hạnh phúc nhất trên thế giới này."



20. 
Giải Ngữ Hoa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, thấy ngoài phòng bệnh, ánh nắng rực rỡ, ngút tầm mắt một màu xanh lục. Vào mùa Bắc Kinh tràn đầy sức sống nhất sẽ luôn khiến người ta có một loại ảo giác, khiến người ta trong một chốc muốn say sưa một trận trong cảnh đẹp nhường này, có thể quên được rất nhiều thứ. Tú Tú ngồi bên giường anh gọt táo, dùng con dao nhỏ vừa gọt vừa ăn, thấy anh tỉnh lại, liền dùng dao cắt một miếng nhỏ, đưa đến bên miệng anh.



21.
"Mắt cậu bị như vậy, không đau khổ sao?" Bác sĩ hỏi hắn. "Tôi không nhìn thấy thứ mà ông có thể nhìn thấy, có điều, tôi lại nhìn thấy thứ mà ông không thể nhìn thấy." Người đàn ông nhắm mắt lại, nói: "Cậu thực sự không định làm phẫu thuật à? Bệnh này, có 30% cơ hội, không thử thì tiếc quá, nếu cứ để thêm vài năm nữa, có lẽ cậu sẽ mù thật đấy." Người đàn ông lắc đầu, đeo kính râm lên, đi ra phía cửa: "Tôi không sống được đến lúc đấy đâu."



22.
Người cha ngồi ở bậc cửa, bên ngoài, hoa cải dầu đã nở, hoa nở ở bờ ruộng không phải quá xinh đẹp, nhưng trong không khí tràn ngập mùi hương đặc trưng. Phan Tử ngồi xổm trước mặt cha, không dám nói lời nào, im lặng một lúc lâu: "Con trai, hay là con đi lính." Người cha thở dài. Phan Tử lắc đầu: "Không đi, thép tốt không đóng đinh, trai hiền không làm lính." Người cha gẩy thuốc lá: "Đi lính, ba năm, ba năm rồi về, cho con cưới vợ."



23.
"Có thuốc lá không? Tiên sinh, có thể cho tôi xin một điếu không." Một cô gái tóc ngắn đứng trước cửa sân bay ngăn hắn lại, người đàn ông bèn liếc nhìn cô: "Bình thường cô hút thuốc loại gì?" "Trung Nam Hải 5mg. Không sao, tôi bây giờ thuốc loại nào cũng được." Người đàn ông móc từ trong túi ra một bao Trung Nam Hải, rút một điếu ra đưa cố gái: "Có lửa không?" "Không phải đã châm rồi sao?" Người đàn ông ho khan một tiếng. Cô gái mới phát hiện ra điếu thuốc trong tay mình quả thực đã được đốt rồi.

"Ồ, thần kỳ, anh biết phép thuật à?" Cô gái mỉm cười, người đàn ông nhìn xung quanh, rồi nói với cô: "Đúng rồi, cô có thể đưa tôi đến một nơi không, lâu lắm rồi tôi chưa về đó, trí nhớ không tốt lắm." "Bảo taxi đưa đi đi." "E là không được." Người đàn ông nói: "Chỗ này hơi đặc biệt."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét