13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 22, 23, 24


Chương 22, 23, 24


Trong lối đi tràn ngập mùi lưu huỳnh nhè nhẹ. Mùi của thuốc nổ hóa học bây giờ sử dụng đúng là khác hẳn so với mìn tự chế ngày xưa, mùi và uy lực có thể khống chế được nhiều. Tôi kiểm tra lớp cao su chống thấm của đèn pin, đèn pin không bị thấm nước vào trong. Tia sáng chiếu trong nước có màu vàng chanh sáng, một màu sắc rất đặc biệt.


Tôi đeo kính lặn, nhìn đồng hồ đo lượng khí rồi mới lặn xuống. Lối đi phía trước rất thấp bé, khom người đi trong nước tiến về phía trước, chẳng mấy chốc, toàn bộ lối đi xuống đã chìm trong nước.


Bốn vách tường trong đường nước toàn là đá núi đen sì, cực kỳ thô ráp. Tôi hoạt động trong nước, khiến các chất bẩn lắng xuống bị khuấy đục ngầu cả lên, có thể thấy rõ những thứ trông như sợi bông mềm đang bồng bềnh trôi trong nước ở trước mặt.


Tôi quay đầu nhìn Bàn Tử, Bàn Tử không ngừng run lập cập, nước lạnh quá. Anh ta ra dấu bằng tay: “Đi mau.”


Cậu Rắn Trắng thân thể cao lớn thon gầy kia đi sau cùng. Cậu ta cứ nhất định phải vắt ngang ra thì mới di chuyển thông thuận trong cái lối đi này cơ. Tôi ra dấu, nhắc nhở bọn họ phải để ý đèn trên bình dưỡng khí của tôi, sau đó bơi xuống phía dưới.


Bơi được một đoạn, đến một cái khe hẻm ở dưới nước, chiều rộng cỡ hai người đi vào, vuông vức cứ như ai dùng rìu bổ thành, bề ngang trước sau rất lớn. Rắn Trắng lướt vụt qua đầu tôi, đôi chân dài đạp nước bắt đầu nhanh chóng đi vào quan sát.


Tôi có nỗi sợ biển sâu cực mạnh, cũng chính là, nếu như ở trong tình cảnh tứ phía xung quanh đều là bóng tối và hư không, tôi sẽ rơi vào nỗi sợ hãi tột cùng. Một phần là sợ trong hư không sẽ đột nhiên xuất hiện vật thể bất kỳ nào đó, một phần là sợ chính cái hư không đó. Ở đây vách đá hai bên tuy rất đáng sợ, nhưng ít ra còn cho tôi một chỗ để dựa vào.


Lặn sâu xuống hơn mười mét, chúng tôi đã tách nhau khá xa. Bàn Tử bắt đầu hoạt động, thể hiện mình không kém cạnh gì Rắn Trắng về kỹ năng bơi lội. Cậu Rắn Trắng đã hoàn toàn vào trong trạng thái, tia sáng chiếu dưới nước bị bẻ vặn móp méo, làn da cậu ta ở dưới nước được ánh sáng chiếu vào trông như một loài sinh vật thủy sinh nào đó.


Rất nhanh, cậu ta ở phía tít xa ra tín hiệu. Tôi vẫy gọi Bàn Tử, hai người cùng lại gần cậu ta, phát hiện ra ở hai bên vách đá chỗ Rắn Trắng xuất hiện một lượng lớn phù điêu.


Phần lớn phù điêu đã bị mài mòn đi mất, có thể thấy rất nhiều hình người, nhưng những chi tiết nhỏ thì hầu như đã biến mất hết. Trên phù điêu có rất nhiều lỗ sâu, bên trong là những cái mộng sắt đã rỉ sét hết.


Nơi này trước đây là một công trình cổ đại, phần lớn những mộng sắt tập trung ở nửa dưới phù điêu, cảm giác như là một sạn đạo, phù điêu là trang trí hai bên đường sạn đạo.


Đúng là đồ trưởng giả, tôi thầm nghĩ, đã xây cái mộ ở đây rồi còn ra vẻ cốt cách. Bèn cứ đi dọc theo một đường mộng sắt này tiến về phía trước tìm kiếm, chầm chậm đi xuống theo những lỗ sắt này, tựa hồ như vô biên vô tận.


Trong lòng tôi có hơi hơi lo lắng, oxy từ từ giảm đi, tuy vẫn mang theo mấy bình oxy dự phòng, nhưng lần này mà không ra kết quả gì, vậy có thể bỏ qua con đường này luôn.


Chẳng mấy chốc liền tới dưới đáy hẻm. Dưới đáy toàn là đá lớn sắc nhọn, đâm ra tua tủa như răng nanh. Bởi vậy mà “con đường phù điêu” kia bèn chuyển ngoặt lên trên, lúc này, đèn báo động sáng lên.


Để an toàn, nhất thiết phải tuân thủ theo báo động trở về trên đồng hồ dưỡng khí. Lúc này, tôi nhìn thấy một con cá bơi vọt qua trước mắt.


Đèn pin của tôi chiếu qua đó, bị ánh sáng kích thích, con cá kia lập tức tránh ra, bơi lên trên.


Tôi trợn mắt há mồm nhìn con cá kia, đó là một trong mấy con cá nheo chúng tôi thả xuống trước đây, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng máy phát tín hiệu trên người nó.


Cá nheo sống ở nơi nước cạn, tôi chỉ vào con cá kia cho người khác xem, hai người nhìn đồng hồ dưỡng khí của mình, do dự một chút, Rắn Trắng là người đầu tiên lập tức đuổi theo.


Chúng tôi đuổi theo phía sau, tim tôi bắt đầu đập nhanh. Đây là một canh bạc, nếu con cá nheo này dẫn chúng tôi xuống đến vùng nước sâu hơn nữa, rất có khả năng trên đường trở ra chúng tôi sẽ hao hết dưỡng khí, chết đuối dưới đất.


Trong lòng thì trực giác cùng với đấu tranh tư tưởng dữ dội, thân thể thì cứ thế bơi theo con cá nheo kia. Bàn Tử vượt qua tôi, tôi thậm chí còn cảm thấy được nước miếng của anh ta rỉ qua ống khí trôi đến gần tôi.


Vẫn bơi lên trên khoảng chừng 5 phút, tôi đã lo lắng đến tột cùng, vô số lần tôi đã muốn quay đầu cướp đường mà chạy. Rắn Trắng đã bỏ xa chúng tôi, gần như theo sát đằng sau con cá nheo, cậu ta lại ra tín hiệu nữa.


Thấy được hy vọng, tôi bèn xông lên trước, áp lực nước trên người ngày một nhẹ đi, rất nhanh trên đầu mát lạnh, đầu của chúng tôi đã vọt lên khỏi mặt nước.


Bàn Tử đốt pháo lạnh, chiếu sáng khắp bốn phía. Nơi đây là một bãi sông ngầm, bên trên có một khe hở, ánh sáng trời lọt vào qua khe hở này, vô số rễ cây và dây leo rủ xuống qua khe hở nữa. Cùng với một khe suối chảy xuống nữa.


Chúng tôi từ từ đi lên bãi sông, cởi trang bị lặn xuống, phát hiện chúng tôi đã đi qua khu vực chìm trong nước rồi, lại đến một đoạn đường nước có thể đi bộ.


“Cá đâu?’ Bàn Tử hỏi tôi. Tôi ngồi xổm xuống, xem chất dịch trắng trắng dính nhầy như đất sét đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước ở gần đấy, lấy tay sờ một cái, tanh hôi cực kỳ, đây là phân và nước tiểu của động vật.


Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy trên vách tường có đầy những ban thờ khảm vào lòng núi, giống như Đôn Hoàng vậy, dày đặc kín mít, trên các ban thờ đều có một con chim mặt người đang đậu, đầu cúi xuống dưới canh, đang ngủ đông.


Mọi người lập tức nín hơi thở của mình, Bàn Tử ấn xuống khẩu súng lục mang theo. Có điều chúng tôi biết, chỉ với ba người bọn tôi, nếu kinh động đến lũ chim ở đây, nhất định là chết chắc.


Một pho tượng đồng khổng lồ đặt tại ngay giữa các ban thờ, đã bị sụp từ bao giờ, trên tượng bị phân và nước tiểu của lũ chim ăn mòn đến loang lổ.


“Lúc trước lũ cá nheo chắc là bị ăn mất ở chỗ này ha.” Tôi nhủ thầm. Tối qua đại chiến, số lượng chim mặt người đã bớt đi không ít, thế mà đi dọc theo các ban thờ ở hai bên vách núi này, trong bóng tôi không biết cơ man là chim mặt người đang ẩn núp trên vách đá.


“Người Đông Hạ cũng thờ phụng lũ chim chết tiệt này như thần thánh vậy.” Bàn Tử đá đá rất nhiều những cục xương dưới chân, dùng khẩu hình nói: “Dã thú ở nơi đây đều bị chúng nó chén sạch cả rồi.”


Cậu Rắn Trắng nhặt từ dưới đất lên một bộ xương người, mặc đồ lặn, người này vừa gầy vừa cao, quả thực cứ như một sinh vật thuộc về Vân Đỉnh Thiên Cung ấy.


“Ngô Tà, xem này.”


Rắn Trắng tự khoe khoang người với người bình đẳng, mình là một tên làm thuê thực tập có tôn nghiêm, trước giờ toàn gọi thẳng tên tôi. 


Tôi đi tới, thấy trong đống xương động vật có số lượng lớn xương người, trong đó còn có mấy mảnh nilon bám vào, tôi lật đống xương này lên, tìm được nửa cái khóa thắt lưng rỉ sét.


Tôi biết đây là khóa thắt lưng của ai. Là Diệp Thành năm xưa chết trong Vân Đỉnh Thiên Cung. Có lẽ xác bị đem đến đây xâu xé.


Thật không ngờ lại có thể gặp được di vật cố nhân, có một cảm giác như đã cách đến mấy đời.


Giờ theo đường cũ trở về đã không thể được, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, cách trời tối vẫn còn lâu. Giờ cách tốt nhất là trèo ra ngoài theo khe hở kia. Nhưng khi thấy được di vật của Diệp Thành, tôi bỗng nhận ra, ở chỗ này, tôi có thể tìm thấy được di cốt của người khác. Trên người kẻ này có chút tin tức, đối với tôi vẫn còn hữu dụng.


Bàn Tử cho là tôi điên rồi, lúc này đương nhiên là phải trèo ra ngoài đã, đem đại đội đến đây chém giết một hồi, đến lúc đó, muốn tìm gì thì tìm. Nhưng tôi vẫn cứ kiên trì muốn ở lại đây lục lọi một lát đã.


Chim mặt người chỉ có thể tiêu hóa phân và nước tiểu của “khỉ trong miệng”, hai sinh vật này sống với nhau nhờ quan hệ cộng sinh. Sớm nhất là hồi ở trong đường nước của Thất tinh Lỗ Vương Cung, tôi bắt đầu nhfin thấy chiếc chuông thời Chiến Quốc, nhìn mãi thành quen mắt. Hoàng lăng Ân Thương dưới đáy núi Trường Bạch không biết là do ai xây nên, nhưng cũng cùng khoảng niên đại với Thất tinh cung nọ, rõ ràng kỹ thuật này ở thời đại đó là có phổ biến.


Vạn Nô Vương sau khi tiến xuống lòng đất bị hóa thành yêu, truyền thuyết tôi được nghe nói đến có đủ loại, có phải là đã tìm thấy được tri thức thất truyền nào đó ở trong hoàng lăng Ân Thương hay không.


“Khỉ trong miệng” là động vật ăn tạp, ngoại trừ loại động vật hình thể lớn, bình thường chúng hay săn mồi là những loài động vật lưỡng cư hoặc gặm nhấm, ví như chuột hoặc ếch nhái gì đó. Cho nên dưới đáy nước có rất nhiều những mảnh vụn xương nhỏ, còn xương lớn thì đều là những loài thú săn lớn do chim mặt người tha đến.


Tìm suốt nửa ngày, tìm được mười bộ xương người, nhưng mũi Trần Bì A Tứ từng bị người ta chém đứt, cho nên rất dễ nhận dạng, nhưng trong đống hài cốt này lại không có. Tôi đi tới dưới vách núi, thấy có rất nhiều dấu móng tay.


Số lượng rất nhiều. Bàn Tử hỏi tôi: “Là móng vuốt chim à?”


Tôi lắc đầu. Vuốt chim phải chia làm ba dấu vạch, còn những vết cào này đều là năm vết. Đây hoặc là của “khỉ trong miệng”, hoặc là do người cào. Nhưng “khỉ trong miệng” không có móng vuốt to như vậy.


“Đây cũng không phải điềm tốt gì.” Bàn Tử nói: “Xem ra có người cũng đến đây giống chúng ta, nhưng lại không trèo ra ngoài.”


Tôi lấy tay cào trên mặt đá một cái, nhưng không để lại bất kỳ dấu vết nào.


Đây không phải là dấu vết mà móng tay người thường có thể cào ra được. Thứ muốn trèo ra khỏi đây, nếu là người, vậy thì tình cảnh lúc đó không bình thường.


“Ông nội tôi trước khi chết, nói nhất định phải hỏa táng.” Tôi nhẹ giọng, lạnh lùng nói: “Da của Hoắc lão thái, thọ mệnh của Trần Bì A Tứ, tất cả đều có chút quỷ dị. Mấy người thuộc bình tam môn và hậu tam môn của Lão Cửu Môn này, chỉ cần là người phái hành động, đến lúc cuối đời tình trạng sinh lý đều không bình thường, không biết trong lần hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử hồi ấy, bọn họ đã phải trải qua cái gì.”


“Cậu có ý gì?”


“Tôi đang nghĩ, nếu như ông nội tôi không được hỏa táng, không biết ông sẽ biến thành cái gì?”


Trần Bì A Tứ không được hỏa táng, thi thể của ông ta ắt sẽ bị tha đến đây. Nếu thể chất của ông ta giống với ông nội tôi, như vậy, có lẽ tôi sẽ biết được nguyên do vì sao nhất định phải hỏa táng ông nội.


“Mấy người đi ra ngoài trước đi.” Tôi nhìn sang bóng tối ở một bên, tôi muốn vào xem một chút, xem cái lối này sẽ thông ra đến đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét