13/8/15

[Lão Cửu Môn] Tấm màn tơ


[Nhị Nguyệt Hồng - Nha đầu] Tấm màn tơ


Màn tơ này hình như lâu rồi chưa thay.


Nửa đêm, nàng không ngủ được. Mở mắt, liền thấy màn giường rủ xuống bên cạnh, dưới ánh trăng trông hơi ảm đạm. Vốn là tơ tằm óng ánh chút sáng, giống như sợi tơ kéo ra từ loại bạc trắng nhất.


Đúng là đồ có tốt mấy, cũng luôn từ tốt đi đến dở.


Xưa kia vừa qua lập thu, nàng sẽ đích thân đi tháo tấm màn này xuống, đích thân giặt sạch nó, nàng biết tính chất thì này, phải cẩn thận chăm sóc nó, dội nước từng chút từng chút một.


Hôm nay không xuống giường được, thứ đồ này cũng không ai chăm sóc, lại càng có vẻ không đáng giá để được đối đãi cẩn thận như thế.


Có lẽ, lập thu sang năm, mới có người dám động vào thứ này, nhưng người ấy, đương nhiên chẳng phải mình.


Ban trưa, những lời đại phu nói với chàng, dù rằng ở ngoài phòng, nhưng nàng vẫn nghe thấy vài phần. Bệnh của mình, không biết còn chịu đựng bao nhiêu ngày nữa.


Nàng thở phào một cái, từng chút đau nhói trong lồng ngực hình như đỡ hơn một chút. Bao nhiêu ngày nhỉ? Nàng không nhớ rõ nữa, bệnh trong người, không đếm được bao ngày, từ nhỏ mẹ đã dạy nàng như thế, từ nhỏ nàng bệnh nhiều, không biết bao ngày, không cần biết bệnh bao lâu, cũng chỉ tính là một ngày. Nhớ lại chẳng đau đớn đến thế.


Nhưng mà, mình không đếm ngày còn được, chàng không thể không đếm.


So với nỗi đau của mình, trong lòng nàng còn có nỗi khổ riêng, phần nhiều là vì người ấy, những ngày đau đớn này, người đàn bà ngờ nghệch này còn quên được, chứ người đàn ông thông minh kia, nhớ rõ như dùng dao khắc.


Ngày xưa khi nàng còn là một cô bé, những người lưng đeo bao hàng hay ngồi ăn trước tiệm mì, người đàn ông khôn khéo trong lời của mẹ lại chẳng có dáng vẻ nào là vui vẻ, hình như là có lý do.


Nàng nhìn tấm màn tơ, tâm tư lại tràn về. Tấm màn này do sư phụ cắt may đến từ Tô Châu dùng hết tâm tư, nơi màn rủ rất đặc biệt. Móc treo màn có treo dây trang trí khảm phỉ thúy, phần hoàng kim khắc hình uyên ương. Nàng từng nghĩ trông rất có tinh thần, có điều, móc treo màn có thể làm tinh tế đến vậy, rất hiếm nơi có bán. Không có cái chọn, cũng đành đem về, phối cùng với tấm màn đặc biệt này, kể ra cũng xứng.


Người tiếp theo sẽ giúp chàng giặt tấm màn này, sẽ trông như thế nào nhỉ? Thứ này vô giá, chắc sẽ không hỏng mất đâu, chàng cũng thích chất vải của tấm màn này, chắc sẽ giữ lại chứ? Giữ lại, vậy thì phải giặt.


Có cần để lại cho người đấy một phong thư không nhỉ? Nàng lại nghĩ, viết ra, có phải cô ấy sẽ nghĩ nàng lắm chuyện không?


Trong lòng nàng có hơi thấp thỏm, có chút không vui, có chút lo lắng.


Nàng bỗng cảm thấy không muốn ai khác đụng vào tấm màn này, bẩn thì bẩn, nàng muốn thứ này vĩnh viễn treo ở đây.


Có hơi đau lòng. Nếu được, nàng vẫn muốn có thể cứ tiếp tục thế này, không khỏi bệnh cũng được, cả đời này chỉ nằm thôi, nhưng ngày nào cũng được nhìn thấy chàng, nàng không muốn rời đi.


Trong phút ngẩn ngơ, nàng liền nhớ tới khoảnh khắc khi chàng cứu mình kia, nàng bị người ta vác lên vai, trước mặt là số phận đáng sợ mà không biết rõ, nàng đã tuyệt vọng, khi ấy, nàng thấy chàng, như nhìn thấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng.


Sau đấy chàng thực tới, nhìn thấy chàng từ trên trời nhảy xuống như một vị tiên nhân, chắn trước mặt bọn người nọ. Mỗi một câu nói sau đó, nàng đến bây giờ vẫn nhớ rõ như in.


“Nàng cứ ở bên cạnh ta, không ai dám ức hiếp nàng nữa.”


“Thật chứ?”


“Con người ta, lời nói với phụ nữ, tuyệt không nuốt lời.”


Chàng quả thực đã làm được rồi, nàng thầm nghĩ. Đáng tiếc, chàng đâu ngờ, cả cuộc đời mà nàng thấy được, lại không phải cả cuộc đời của chàng.


Nửa đêm, nàng lẳng lặng bước xuống giường. Bên cạnh, chàng vẫn yên lặng nằm đó, ở bên nàng, chàng vẫn luôn ngủ rất say. Nàng cẩn thận không phát ra bất cứ tiếng độ gì, rón rén tháo màn xuống, đem ra sân ngồi giặt.


Thân thể ốm yếu, đã rất khó dùng sức, mỗi một động tác đều khiến lồng ngực nàng đau nhói. Nàng ngồi giặt, sắc mặt ngày càng tái nhợt, mái tóc rối bời rũ xuống. Nàng dùng bàn tay ẩm ướt vén tóc rối trên mặt, nhìn không rõ, khóe mắt cũng toàn nước ướt, hay là nước mắt của nàng.


Lần cuối cùng, nàng tự nhủ thầm, vẫn muốn được như ngày thường vậy.


Nàng không nhìn thấy, Nhị Nguyệt Hồng đang đứng trong phòng nhìn nàng, vốn không hề ngủ say.


Hai người không ai làm kinh động đến ai, chỉ lẳng lặng, đứng dưới cùng một vầng ánh trăng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét